Đây là một bài viết mà tôi vô tình đọc được, một bài viết rất ngắn, nhưng chắc chắn rằng nó sẽ để lại cho ta rất nhiều suy nghĩ. Tiêu đề bài viết là “WE’RE LIVING FASTER, BUT ARE WE LIVING BETTER?”, tôi xin được dịch tạm bài viết này sang tiếng Việt, để mọi người cùng đọc. Chúng ta hãy bắt đầu thôi nào!
------
Cách đây không lâu, người ta tin rằng trong tương lai, con người chúng ta sẽ làm việc ít đi, có nhiều thời gian hơn, và sẽ có một cuộc sống thư giãn hơn, thảnh thơi hơn… Nhưng đáng buồn thay là điều đó đã không diễn ra. Ngày hôm nay, chúng ta phải làm việc cực nhọc hơn, nhiều giờ hơn, và căng thẳng, mệt mỏi hơn khoảng thời gian 10 năm về trước.
Chúng ta bước đi nhanh hơn, nói nhanh hơn, ngủ ít hơn thế hệ trước rất nhiều. Và mặc dù, chúng ta luôn nghĩ và luôn nói rằng những cỗ máy có thể giúp chúng ta tiết kiệm được nhiều thời gian hơn. Nhưng cuối cùng, chúng ta lại có ít thời gian hơn so với cha mẹ và ông bà của chúng ta. Và điều đó thì sẽ ảnh hưởng như thế nào đến sức khỏe của chúng ta nhỉ?
Một nhà báo người Mỹ có tên là James Gleick, ông có viết một quyển sách có tựa là “Faster: The Acceleration of just about everything” - tạm dịch ra tiếng Việt có nghĩa là “Nhanh hơn: Sự tăng tốc của tất cả mọi thứ”. Ông có chia sẻ quan điểm của mình trong quyển sách rằng: “Những người sống ở thành thị đang phải đau khổ bởi một căn bệnh có tên là ‘hội chứng vội vã’ – chúng ta đang cố gắng hoàn thành nhiều việc hơn trong một khoảng thời gian ngắn hơn. Và kết quả là, cuộc sống của chúng ta đầy rẫy những mệt mỏi và căng thẳng. Ông nói rằng, nếu chúng ta không chậm lại, chúng ta sẽ không còn sống thọ như thế hệ ông cha ta ngày trước nữa…. Và đối với hầu hết tất cả mọi người, nhanh hơn chưa chắc đã là tốt hơn.
THỨ NHẤT, ta không có thời gian cho tin tức.
Những bài viết trên báo ngày nay ngắn hơn, và dòng tiêu đề thì to hơn… bự hơn… Hầu hết mọi người không có thì giờ để mà đọc những bài viết ấy, họ chỉ đọc tiêu đề mà thôi. Trên TV và trên Radio thì những phát thanh viên, họ cũng đọc và nói nhanh hơn rất nhiều so với 10 năm về trước.
Ở Mỹ, có một quyển sách tên là “Truyện ngắn MỘT PHÚT cho trẻ em trước khi đi ngủ”. Chúng chính là tập hợp của những phiên bản ngắn hơn của những bản truyện chính gốc, và đặc biệt, được viết riêng cho những “bậc phụ huynh bận rộn”, những người mà muốn tiết kiệm thời gian.
Những chiếc điện thoại bàn trả lời tin nhắn thì có nút “quick playback” – tạm dịch là ‘phát lại nhanh’ – để chúng ta có thể nghe lại tin nhắn thoại của người khác ở tốc độ nói nhanh hơn. Chúng ta không thể phí thì giờ để mà nghe người ta nói ở tốc độ bình thường được.
Thậm chí rằng khi ta dành thời gian để thư giãn, chúng ta cũng làm mọi thứ nhanh hơn. 10 năm trước, khi người ta đến những triển lãm nghệ thuật, họ sẽ dành ra trung bình 10 giây để nhìn vào một bức tranh. Nhưng ngày nay thì chúng ta chỉ dành ra 3 giây mà thôi.
THỨ NĂM, chúng ta không có thời gian cho những môn thể thao chậm.
Ở Mỹ, môn thể thao quốc gia chính là bóng chày, và bộ môn này đã không còn phổ biến như trước nữa. Bởi vì đây là một môn thể thao chậm, và những trận đấu lại diễn ra rất lâu. Ngày nay người ta thích cái gì đó nhanh hơn và bùng nổ hơn như bóng rổ chẳng hạn.
THỨ SÁU, … nhưng… chúng ta dành nhiều thời gian hơn trong những chiếc xe hơi của mình.
Điều duy nhất mà có vẻ chậm hơn những thứ khác đó là cách chúng ta lái xe. Những chiếc xe đã trở nên nhanh hơn, nhưng tình hình giao thông càng ngày lại càng tồi tệ, nên chúng ta cũng lái xe chậm hơn. Chúng ta dành nhiều thời gian ở trong xe, bức bối và căng thẳng bởi vì ta lo rằng… ta sẽ không đến nơi kịp lúc. Các chuyên gia dự đoán rằng, trong vòng mười năm nữa, tốc độ trung bình của xe cộ trong thành phố sẽ chỉ còn 17 cây số trên giờ.
------
Và cuối cùng, bài viết đã kết thúc ở đây, không một kết luận, không một giải pháp, mà đã để lại cho ta thật nhiều suy nghĩ.
Có một vài thông tin ngoài lề mà tôi muốn bổ sung thêm, đó là bài viết này ắt hẳn đã được viết từ rất lâu rồi, có khi là 20 năm về trước chăng? Cái thời mà người người, nhà nhà còn đang sử dụng điện thoại bàn. Ở Việt Nam ta lúc đó có những nhà còn chưa có điện thoại nữa kìa. Muốn thông báo tin tức gì thì phải chạy về tận nơi để gặp mặt. Còn ở xa mà muốn liên lạc thì chỉ có cách ra bưu điện gửi thư mà thôi. Ngày nay, ta đã có điện thoại thông minh rồi, để rồi nhịp sống của ta còn nhanh hơn hơn gấp nhiều lần kể từ cái thời điểm mà bài viết này xuất hiện.
Ở mục THỨ SÁU, thì ở Mỹ, người ta phải dành nhiều giờ để mà chịu trận trong chiếc xe hơi của mình. Song, ở Việt Nam thì mọi thứ còn tồi tệ hơn khi phần lớn mọi người phải di chuyển bằng xe máy. Những cư dân xứ Hoa Kỳ có thể sẽ bực bội và càu nhàu trong chiếc xe hơi của họ vì chuyện kẹt xe. Ít ra thì chuyện đó vẫn tốt hơn dân Việt Nam chúng ta gấp nhiều lần. Các bạn sẽ biết rằng nó tệ như thế nào khi lãnh phải combo KẸT XE, MƯA LỚN, và NGẬP LỤT ở những thành phố lớn như Sài Gòn và Hà Nội. Nếu cư dân Hoa Kỳ mà đích thân trải nghiệm khung cảnh này ở Việt Nam, ắt hẳn là họ sẽ bớt than phiền lại :))))
Quay trở lại thông điệp của bài viết, thì điều gì đã xảy ra, khiến cho xã hội này trở nên hối hả như vậy? Và liệu có giải pháp nào, để ta có thể sống chậm lại, để mà tận hưởng cuộc sống như ông bà, tổ tiên ngày trước không?
Nếu ta tha thiết có một cuộc sống chất lượng, và hạnh phúc hơn, thì hy vọng các bạn hãy cùng tôi đi tìm lời giải cho những câu hỏi trên nhé!
HOÀNG PHÚC
0 Nhận xét